Phạm Ngọc Huyền 21/06/2022
Chắc tôi sẽ không bao giờ quên cảm xúc của mình trên đường về nhà từ phòng khám. Hôm đó, cô giáo của hai bạn nhỏ đi cùng nên tôi cố gắng giữ cảm xúc của mình thật bình tĩnh. Nhưng trên cả đường đi, tôi đã phải rất cố để nước mắt không trào ra. Cảm xúc lúc đó rất lộn xộn và bài viết này cũng là cơ hội đầu tiên để tôi nhìn lại những cảm xúc của mình. Mong rằng các bậc cha mẹ giống như tôi sẽ không cảm thấy lẻ loi trên con đường mà họ sắp trải qua.
Dù là cảm sốt thường ngày, hay bệnh về tâm lý, hay là một hội chứng nào đó, là phụ huynh, tôi nghĩ cảm xúc đầu tiên mà chúng ta có đấy chính là thương con. Chúng sẽ lớn lên như thế nào? Có vui vẻ và hạnh phúc không? Mong sao thế giới này cũng rộng lượng và bao dung với các con như chúng ta vậy. Nhưng sự thật nhói lòng là điều ước này gần như không thể thành hiện thực, vì xã hội vốn phức tạp, con có thể bị hiểu nhầm, thậm chí là bắt nạt chỉ vì sự khác biệt của mình. Con có thể bị sang chấn tâm lý, và biết bao nhiêu điều tiềm tàng có thể xảy ra với con. Quả thật là thương đâu cho hết!!!
Vậy tôi sẽ phải hỗ trợ chúng như thế nào để chúng có thể lớn lên một cách hạnh phúc. Tôi không biết gì về hội chứng này cả, tôi chẳng bao giờ nghĩ đứa con hay cười của mình lại mắc chứng Tự kỷ. Hoang mang lo lắng có lẽ cũng xuất phát từ lòng thương con, vì tôi muốn được hỗ trợ con nhưng chưa biết cách nào. Rồi mọi chuyện sẽ ra sao đây?
Liệu có phải tại tôi ăn không đủ chất trong khi mang thai không? Hay tại tôi làm gì không đúng trong quá trình mang thai? Hay tại tôi không chơi với con đủ? Không thương con đủ chăng? Rất nhiều câu hỏi tôi đặt lên thiên chức làm mẹ của mình. Liệu có phải do tôi?
Cảm xúc này tôi để xuống cuối, vì tôi thực sự không tự hào về nó, và may mắn bây giờ tôi đã vượt qua được rồi. Tôi vẫn hay nói con tôi lớn lên sẽ sống cuộc đời của nó, làm thứ nó muốn làm, trở thành người mà nó muốn trở thành, chứ không phải theo tiêu chuẩn của tôi. Tôi sẽ là vòng tay để nó trở về dù có thế nào. Nhưng khi con được chẩn đoán như vậy, tôi lại thấy tất cả kỳ vọng của mình sụp đổ. Con có thể sẽ không được như tôi mong muốn. Nghịch lý đúng không ạ?
Nhưng các bạn ạ, các con bao dung và chấp nhận yêu thương chúng ta vô điều kiện, bất chấp hoàn cảnh tài chính hay trình độ học vấn của ba mẹ chúng, vậy tại sao chúng ta không thể làm điều ngược lại? Tôi dám chắc rằng, khi chúng lớn lên và hiểu chuyện, các con cũng sẽ chẳng bao giờ nói rằng chúng thấy thất vọng khi ta sinh ra chúng với Hội chứng Tự kỷ. Tôi tự nhủ với bản thân mình, chẳng có lý do gì để cảm xúc này lấn át được tình yêu thương và sự cảm thông của mình đối với con cả, dù con và tôi có thế nào đi nữa.
Lần cuối chỉnh sửa & bổ sung: 30/06/2022