Chắc tôi sẽ không bao giờ quên cảm xúc của mình trên đường về nhà từ phòng khám. Hôm đó, cô giáo của hai bạn nhỏ đi cùng nên tôi cố gắng giữ cảm xúc của mình thật bình tĩnh. Nhưng trên cả đường đi, tôi đã phải rất cố để nước mắt không trào ra. Cảm xúc lúc đó rất lộn xộn và bài viết này cũng là cơ hội đầu tiên để tôi nhìn lại những cảm xúc của mình. Mong rằng các bậc cha mẹ giống như tôi sẽ không cảm thấy lẻ loi trên con đường mà họ sắp trải qua.